Top 18 Bài thơ hay viết cho tuổi trung niên

1 Bài thơ: Chào em U50 – Đồng Văn Thanh

CHÀO EM, U50
Thơ Đồng Văn Thanh

 

Đã qua rồi…một phần ba thế kỷ
Anh vẫn quen gọi em là cô bé
Có khác đâu bởi tên em vốn thế
Sóng gió đời không thể…, vẫn là em.

 

U50 thêm mấy vết chân chim
Tô khóe mắt đậm sâu miền khát bỏng
Tâm hồn em vẫn nồng nàn ru sóng
Nét duyên giòn ngọt lịm óng bờ môi.

Em nhẹ bước xếp vào hàng năm mươi
Nghe lâng lâng…tuổi giao đời bổi hổi
Lòng rạo rực muôn thanh âm tươi rói
Gió căng buồm xuôi bến gọi bình yên.

 

U50…bay bổng cánh diều êm
Tuổi thơ em thêm một lần tái hiện…
Hương ngai ngái thuở chiêm mùa vừa chín
Tim bồi hồi…nhuộm đỏ má hồng tươi.

 

Anh chúc em hạnh phúc tuổi 50
Con sinh cháu…em thành người bà trẻ
Với riêng anh em mãi là…cô bé
Thuở trăng tròn… ngày lỗi hẹn…chia xa./.

Đ.V.T

2 Bài thơ: Thiếu Phụ – Hồ Viết Bình

THIẾU PHỤ
Thơ Hồ Viết Bình

 

Sáng nay bắt gặp ngoài sân
Mùi hương thoang thoảng toả gần bờ vai
Em là Nguyệt quế ban mai
Dịu dàng khoe những ngón tay nõn nà.

 

Em là báu vật trong nhà
Không kiều diễm nhưng mặn mà thủy chung
Không còn suy nghĩ mông lung
Vững vàng, chín chắn đi cùng thời gian.

 

Biết rằng một nửa xuân tàn
Em đang sống giữa vô vàn tình thân
Mong sao dạ vẫn trong ngần
Cuộc đời qua dốc rất cần có nhau.

3 Bài thơ: Đếm heo may – Phan Huy Hùng

ĐẾM HEO MAY
( thơ Phan Huy Hùng )

 

Ngồi buồn đếm ngọn heo may
Đìu hiu mấy sợi , lắt lay mấy mùa
Gió vào cửa trước phên thưa

Chưa tròn câu đọng đã lùa cửa sau.

 

Sương trèo leo tới đỉnh đầu
Bờ vai ngóng đợi tay nào chạm vai
Mắt đưa ướm ngắn hỏi dài
Rằng ai đếm được heo may cõi lòng ?

——

4 Bài thơ: Chơi vơi – Tú Uyên

CHƠI VƠI

Thơ Tú Uyên

 

Chần chừ định cởi… đoan trang
Nửa đêm tỉnh giấc…mơ màng …đắng cay
Đưa tay với những hao gầy
Đường trơn, ngõ hẹp…đọa đày xác thân.

 

Canh trường lạc mộng ái ân
Ngại ngùng miệng lưỡi thế nhân…để đời
Thương người nhận lấy chơi vơi
Câu thơ bỏ dở…rối bời…tình duyên…

Tú Uyên

5 Bài thơ: Chớm sang thu – Nguyễn Nguyệt Anh

CHỚM SANG THU
Thơ : Nguyễn Nguyệt Anh

 

Đêm nằm nghe tiếng thì thầm của gió
Thu nay về hoa cỏ sắc vàng ươm
Bước chân ai rong ruổi các nẻo đường
Nhiều kỷ niệm vấn vương ngày tháng cũ.

 

Bánh xe lăn ghi cuộc đời lịch sử
Nỗi niềm riêng luôn giữ bỏ trong lòng
Rồi những đêm thức trọn dưới đèn chong
Nghĩ mới hiểu người lòng gian sợ thật.

 

Vì lợi riêng để nghĩa tình bị mất
Toan tính lời sấp lật ngửa bàn tay
Trí huệ còm người đã phải xin vay
Xong ngoảnh mặt..ô hay .. cười ngạo nghễ .!

 

Giữa dòng đời tìm chân tình chẳng dễ
Kẻ hơn thua, người kệ chẳng quan tâm
Kẻ sân si, kẻ gieo vạn lỗi lầm
Người hiểu đạo không nhầm sang đường tối.

 

Tuổi chớm thu có rất nhiều cơ hội
Trải nghiệm đời xong nuối tiếc thời gian
Cuộc đời xoay còn nhiều việc để làm
Cầu khỏe mạnh tâm an vui mãi mãi

Mc : 16/8/2018

6 Bài thơ: Chung tình – Hoàng Minh Tuấn

CHUNG TÌNH!
Thơ: Hoàng Minh Tuấn

 

Em thân yêu! Thu đã về rồi đó,
Heo may về lạnh gió buổi chiều nay,
Nhớ ngày nào bao ước hẹn nồng say,
Duyên mình thắm ngất ngây trong ngày cưới!

 

Lễ thành hôn thẹn thùng em khẽ hỏi
Tình chúng mình liệu có mãi còn yêu?!
Trao nụ hôn say đắm, chẳng nói nhiều,
“Sẽ mãi thế em yêu, như thế đó!”

 

Ta bên nhau cùng chung đời sướng, khổ.
Cũng nhiều khi còn đó những nỗi đau,
Cũng nhiều khi ta chẳng hiểu nổi nhau,
Nhưng thứ tha cho nhau, tình say đắm!

 

Ngày cưới nhau, em má hồng, môi thắm,
Suối tóc đen đẹp lắm tuổi xuân thì,
Mắt nhung huyền khẽ chớp mỗi một khi,
Chạm mắt anh đang cuồng si đắm đuối!

 

Rồi thu đến, thu đi, thu lại tới.
Tình hai ta đem lại những sinh linh,
Mà vì chúng em bớt một phần xinh,
Mà vì chúng tình mình say, say mãi!

 

Xưa anh yêu, yêu một người con gái,
Vừa đẹp, vừa xinh lại rất yêu anh,
Nay vẫn yêu, dù tóc chẳng còn xanh,
Lời hứa xưa, tình mình luôn là thế!

Hà nội, 15/8/2018

7 Bài thơ: Nghỉ hưu – Trịnh Thanh Hằng

NGHỈ HƯU

Thơ Trịnh Thanh Hằng

 

Nghỉ hưu cứ tưởng đã già
Hóa ra hưu trí mới là đang xuân
Rời xa cuộc sống chuyên truân
Về nhà tụ tập bạn thân quanh nhà.

 

Sáng sớm tập yoga
Sau về chợ búa dọn nhà nấu ăn
Da thịt thì hãy còn săn
Tóc vài sợi bạc băn khoăn có già?

 

Tối đến cùng bạn phố nhà
Uyển chuyển khiêu vũ cha cha đan sờ (dance)
Đêm về mải miết làm thơ
Khiến cho ông xã nghi ngờ tặng ai.

 

Đôi khi ngày rộng tháng dài
Lướt ra siêu thị tầng hai sắm đồ
Xanh vàng đỏ tím san hô
Mỗi màu một cái mặc vô mang về.

 

Ai bảo hưu trí não nề
Thì xin bạn hãy thử về mà xem
Nghỉ hưu mới thật là em
Môt cuộc sống mới đủ tem sắc màu.

 

Nghỉ hưu chẳng phải lo âu
Nghỉ hưu chẳng phải đau đầu hơn thua
Nghỉ hưu thật sướng hơn vua
Nghỉ hưu cuộc sống đẩy đưa tiếng cười

Thơ Trịnh Thanh Hằng

8 Bài thơ: Người đàn ông cũ – Phạm Hồng Giang

NGƯỜI ĐÀN ÔNG CŨ

Thơ Phạm Hồng Giang

 

Em yêu chi người đàn ông đã cũ
Vết chân chim mờ phủ bụi thời gian
Trái tim kia theo năm tháng héo tàn
Còn đâu nữa gian nan đầy khốn khó.

 

Nửa cuộc đời dòng máu hồng còn đỏ
Chút tình si để ngỏ vẫn trông chờ
Câu thơ buồn mong nhớ mãi mộng mơ
Vẫn bối rối ngẩn ngơ vì ai đó.

 

Đêm hái trăng ngày thẫn thờ gói gió
Ghép u sầu bày tỏ mượn niềm vui
Nhớ mong ai mà năm tháng ngậm ngùi
Đem trăn trở chôn vùi vào ký ức.

 

Năm canh chầy ngọn đèn khuya thao thức
Đếm thời gian tê nhức cả bờ vai
Nỗi ưu tư canh cánh suốt đêm dài
Mong trời sáng ngày mai bình minh tới.

 

Người đàn ông nửa cuộc đời nông nổi
Vẫn trông chờ …..
Lối rẽ …..
Của ngày xưa !
18/09/2017 Hồng Giang .

9 Bài thơ: Duyên muộn – Nghị Lâm

DUYÊN MUỘN !
Thơ: Nghi Lâm

 

Anh với em không còn son trẻ
Nửa đời người mới đến tìm nhau
Nhưng kém đâu lãng mạn ngọt ngào
Vẫn xao xuyến và nghe khao khát.

 

Dù tim ta chừng như tan nát
Bởi cuộc tình trước lắm phong ba
Bao năm rồi cay đắng xót xa
Để sau đấy đường ai nấy bước.

 

Nay anh mượn chuyện CẦU Ô THƯỚC
Hẹn hò thay Chức Nữ – Ngưu Lang
Cùng đắm say tình ái trần gian
Bỏ đi những muộn phiền xưa cũ.

 

Vui lên nhé đừng nên héo rũ
Tuổi Trung Niên cũng rất tuyệt vời
Em bên anh hạnh phúc thảnh thơi
Sáng chung lối chiều buông đối ẩm.

 

Tuy DUYÊN MUỘN vẫn luôn nồng thắm
Ngắm thời gian thu đến đông sang
Đừng nhắc chi đến chuyện lỡ làng
Hãy quên hết và yêu thương nhé!

15-8-2018

10 Bài thơ: Em kể anh nghe – Hoàng Lan

EM KỂ ANH NGHE
Thơ Hoàng Lan

 

Em kể anh nghe tâm sự người đàn bà tuổi trung niên
Gắn kết đời mình với bổn phận vợ hiền dâu thảo
Lo chồng lo con cơm no ấm áo
Nhận lại chỉ là những giông bão lúc hoàng hôn.

 

Đàn bà tuổi trung niên cũng có những mơ ước của tâm hồn
Là lúc lửa yêu thương cũng dập dồn cháy bỏng
Ở tuổi trung niên họ không còn quá nhiều tham vọng
Chỉ một mái gia đình một cuộc sống bình yên.

 

Thời trẻ họ cũng từng đi khắp hết mọi miền
Nhưng cái tuổi sắp chiều họ lại sợ truân chuyên nắng gió
Khát khao đó và đợi chờ còn đó
Đợi yêu thương đợi đến sự ngó ngàng.

 

Anh biết không ở tuổi trung niên thật sự rất bẽ bàng
Đêm trắng canh thâu trong võ vàng chờ đợi
Đàn bà tuổi trung niên có nào đâu nên tội
Chỉ tội cuộc đời đã quá vội thanh xuân

Hoàng Lan

11 Bài thơ: Hương phai – Phan Thu Hà

HƯƠNG PHAI

Thơ Phan Thu Hà

 

Em xoã làn tóc gió
Đã bao ngày thôi bay
Mùa về …hoe mắt đỏ
Run thầm mùa heo may.

 

Trót một đời thiếu phụ
Cánh buồm đã về đâu
Tóc phai màu nắng hạ
Tình như chưa bắt đầu.

 

Gió thu buồn lãng đãng
Sương mềm lên mắt môi
Thương một thời thiếu nữ
Dòng sông quê xa vời.

 

Bụi thời gian trên tóc
Đóa hồng xưa lạc loài
Giấc mơ màu lá nõn
Tím chân trời hương phai.

 

Nhớ một miền yêu dấu
Khẽ thầm thì khúc ru
Em ru tình thiếu phụ
“ Năm canh chày ….mùa thu “

Phan Thu Hà – 15/8/2018

 

12 Bài thơ: Phiêu Diêu – Lê Hương

PHIÊU DIÊU

Thơ Lê Hương

Ta trao nhau nụ hôn đầu
Là khi tóc đã úa màu thời gian
Tìm trong chút nắng chiều vàng
Để yêu hết cái muộn màng trong nhau.

 

Một đời giấu kĩ niềm đau
Bỗng ta gặp lại chuyến tàu thời gian
Quên đi mình đã hoàng hôn
Để xôn xao chốn ngọn nguồn tình yêu.

 

Anh như giọt nắng cuối chiều
Em là cơn gió phiêu diêu dịu dàng
Mong sao đông hết nhỡ nhàng
Để ta tìm lại nồng nàn mùa xuân

Sài gòn city 16-8-2018

13 Bài thơ: Tôi yêu em người đàn bà cũ – Hoa Diên Vỹ

TÔI YÊU EM, NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐÃ CŨ
Tác giả: Hoa Diên Vỹ

 

Những phụ nữ
đa phần khi bước sang ngưỡng cửa ba mươi
Được người đời gọi bằng cái tên
NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐÃ CŨ.
Cay, đắng, ngọt, bùi…tất cả đều nếm đủ
Nên sẽ chẳng mềm lòng
trước những “sờ-lô-gừn” mỹ miều của mấy vị soái ca.

Ngày xưa cũng hãnh diện
khi được người đưa đón tặng hoa
Nay thực tế, chuyện quà cáp chàng cứ quy ra “thóc”.
“Ai-phôn bẩy-ét sì”, hay “pờ-lút” ánh vàng ngà ngọc
Hoa đẹp chóng tàn
nhưng “quả táo” được bảo hành, chắc hẳn sẽ bền lâu.

Những phụ nữ 7X, 8X đời đầu
chẳng dễ dàng để dối gạt được đâu
Nên mấy gã “đông-gioăng” đừng viển vông
mơ nọ kia tìm đường chinh phục.
Họ đã nếm trải cả những phút thăng hoa
và tận cùng khổ đau vinh nhục
Chỉ một ánh nhìn, đủ vạch trần
hết thảy những màu mè tô vẽ, ngụy trang.

Cuộc đời dối trá, lọc lừa
dạy họ trưởng thành, lọc lõi, khôn ngoan
Sau mỗi lần đau
là một lần mọc thêm nhiều lông nhím.
Tình yêu bây giờ, trong mắt họ chẳng còn là màu tím
Bởi Thế Mỹ, Sở Khanh kia nhiều lắm ở trên đời.

Người đàn bà
với trái tim tổn thương, rách nát tả tơi
Sẽ cẩn trọng đề phòng
hoài nghi trước tất cả mọi điều, mọi thứ.
Tại một gã chẳng ra gì
mà vĩnh viễn tuổi xuân chôn vùi quá khứ
Nên dẫu có liệt vào hàng Tống Ngọc, Phan An,…
hay soái ca gì gì đi nữa
Hãy coi chừng chớ dại mon men…

Hà cớ gì, tôi cứ buộc mình phải dõi theo em
Nào phải bậc quốc sắc thiên hương
có thể một lời hô phong hoán vũ?
Rất đỗi bình thường thôi, một người đàn bà đã cũ
Có chăng vì ánh mắt buồn diệu vợi đến hồn phiêu.

Những người giống như em,
nửa kiếp bôn ba tôi từng gặp qua nhiều
Đã quen với khổ đau
nên chẳng mấy mặn mà với hai từ hạnh phúc.
Tự nhủ lòng, không thể cứ buông tay bất lực
Vì biết rằng trời sinh đàn bà vốn dĩ phận đa đoan.

Truyền lửa ấm trái tim cho lạnh lùng băng giá dần tan
Bờ môi cháy, cưỡng đoạt lại nụ cười em mê hoặc.
Không ngại ngần thi triển hết “mỹ nam nhân kế hoạch”
Để đổi lấy riêng mình
một tâm hồn nhàu nát chẳng vẹn nguyên.

Tôi đã yêu em,
người đàn bà không thể cũ hơn
Tại sao ư, tôi cũng chẳng thể tự mình lý giải?
Khi đằm thắm, dịu êm, lúc mặn mà từng trải
Quyến rũ, đam mê, cuồng nhiệt… đến nao lòng.

Trước thế gian, tiếng yêu thương em cũng phải cầm chừng
Muốn sống trọn đam mê,
e rằng ước mơ đó cũng trở nên xa xỉ.
Nhưng ở bên tôi, cứ vô tư cháy hết mình em nhỉ
Dẫu để dập lửa này, có thể phải một ngày tát cạn nước biển Đông…

Tôi bỗng thấy mình vĩ đại
hơn hằng hà sa số gã đàn ông
Vì dám yêu em người đàn bà đã cũ.
Nếu em thấy tình yêu tôi chưa đủ
Vậy hãy để chúng mình cùng từ từ,
REFRESH lại nhau…
(Hoa Diên Vỹ)
………………………………………………………………….
LỜI TỰA
Vẫn biết cũ rồi thì chẳng thể nào tròn trĩnh, vẹn nguyên
Năm tháng qua sẽ hư hao dẫu có hết lòng nâng niu, gìn giữ.
Huống hồ là em, người đàn bà đã cũ
Bị giông tố dập vùi không thương tiếc từ lâu.

“Mới”, “cũ”, “dở”, “hay”… bây giờ có quan trọng gì đâu
Em đã học được cách thản nhiên, mỉm cười đi qua nó.
Trái tim sạn chai, thôi không còn đớn đau nhiều nữa
Miễn dịch với yêu thương, em tự chữa cho mình…

Đã cũ rồi, không thể nào lấy lại vẻ đẹp xinh
Chẳng dám mơ có người
coi những thứ “second hand” là châu báu.
Sợ lắm trái tim đang ngủ yên, thêm một lần rỉ máu
Rách nát, tổn thương như thế đã đủ rồi.

Cám ơn người, đã mở lòng thương một cánh hoa rơi…
(Hoa Diên Vỹ)

14 Bài thơ: Đàn ông tứ tuần – Phan Thúc Định

ĐÀN ÔNG TỨ TUẦN.

Thơ Phan Thúc Định

 

Phụ nữ bàn nhiều khi qua tuổi bốn mươi
Về nước mắt, nụ cười và đầu môi chót lưỡi
Về ánh mắt ngang qua có thể nhất thời bối rối!
Nhưng biết thương mình nên tiết chế tình lơn!

 

Còn đàn ông khi qua tuổi bốn mươi?
Đứng trước gương nặng trĩu lòng vì tóc nhiều thêm sợi bạc!
Và tự cười một mình vì nhận ra mình chững chạc.
Bộ véc vận vào sao cứ thấy vừa hơn?

 

Có thể đã hai mươi năm làm chồng hoặc ít hơn
Nhưng hình như từ nay mới là đàn ông đích thực!
Tuổi bốn mươi dù không còn hừng hực
Nhưng biết điềm đạm mỗi lần đủ cho vợ dại điên!

 

Qua tuổi bốn mươi đàn ông biết trọng đồng tiền
Những người khôn không nặng nề địa vị
Sẵn sàng cho đi bởi biết đời dâu bể
Thứ muốn nhận về là sức khỏe không hơn.

 

Qua tuổi bốn mươi đàn ông ít giận hờn
Thích triết lý còn nổi buồn giấu kín
Họ trọng mình nên giữ gìn chữ tín
Bỏ buông lòng cho thanh thản tháng năm…!

8/12/2017.
Cụ Định.

15 Bài thơ: Tuổi Hão Huyền – Đỗ Hương

Tuổi Hão Huyền

Thơ Đỗ Hương

 

Tôi biết từ lâu anh cố quên
Suối tóc từ lâu đã bỏ mềm
Bàn tay bạc phước phô năm ngón
Dáng người thô thiển lại còn đen.

 

Tôi biết từ lâu anh muốn xa
Bông cúc mùa thu đã phôi pha
Giản đơn thuần tuý hương kém thắm
Ở giữa một vườn xuân đầy hoa.

 

Tôi biết từ lâu anh lảng ra
Để lòng còn thoả ước mộng hoa
Còn đem hương khói tung theo gió
Mặc những đêm buồn tôi trải qua…

 

Tôi biết cuộc vui đã từ lâu
Chỉ là chỗ trống lấp hồn nhau
Bày đặt ngôn từ chi thêm nữa
Chỉ làm u uất quãng đời sau.

 

Thôi nhé từ nay hai ngả đi
Đừng đem thương tiếc nhắc mà chi
Đừng gieo men đắng cho thu cuối
Đừng nhập nhằng quen với lạ gì.

 

Rồi một ngày kia… đến rằm thu
Còn tinh cũng cố ý như mù
Chừa nơi quang quẻ ra mà ngắm
Mặt trời theo Phật đã đi tu!

15/8/2018
SunNy Do

16 Bài thơ: Vu vơ (50) – Phạm Hùng

VU VƠ (50)

Thơ Phạm Hùng

 

Người thiếu phụ
ẩn mình trong bóng tối
Giấu lệ dài trên gò má đương son
Ngày mạnh mẽ bước qua đời rất vội
Để đêm đêm trăn trở giữa mất, còn.

 

Cũng chẳng trách cho những gì nông nổi
Chỉ thương mình khóc phận số đa đoan
Đò lỡ nhịp nhìn ông Tơ hờn dỗi
Kiếp lẻ loi tựa sương lúc đêm tàn.

 

Đường phía trước liệu khúc nào còn rạng
Bởi khát khao vẫn âm ỉ trong lòng
Giá trốn được vào một miền tươi sáng
Tránh miệng đời… cho thỏa những ước mong.

 

Đời đá sỏi,
ghập ghềnh nên lỡ bước
Để giờ đây
lặng lẽ khóc thương mình!

PH. 24.7.2017.

17 Bài thơ: Anh hỏi em – Tony Bui

ANH HỎI EM
Thơ : Tony Bui

 

Em có dám
Lên thuyền sang sông nữa
Hay sợ vì bị cứa nửa hồn đau
Khóc buồn thân lỡ phận nghĩa nhạt màu
Nhiều đêm chán tình đầu ngăn cách trở.

 

Em có nghĩ
Bên nhau là duyên nợ
Mới nhìn mà cứ ngỡ gặp từ lâu
Hạnh phúc vui giống tuổi chớm yêu đầu
Trong vòng tay ôm lâu thương da diết.

 

Em có dám
Đi cùng anh trốn biệt
Đến một nơi chẳng ai biết đến ta
Môi nồng say quên năm tháng lệ nhòa
Dưới đường hoa kiêu sa em diễm lệ.

 

Anh và em
Tuổi hoàng hôn đã xế
Đừng giận hờn anh sẽ kể em nghe
Trải tim yêu rực lửa cháy đêm hè
Dưới bóng trăng ấp e hình hai đứa

Warszawa
09/02/2018

18 Bài thơ: Đời lãng tử – Trần Đức Nghĩa

ĐỜI LÃNG TỬ
Thơ Trần Đức Nghĩa

 

Ôm lòng dỗi  ba mươi năm đằng đẳng
Giấc liêu trai mộng mị đắng con người
Như con thuyền giữa biển rộng xa khơi
Không gặp bến  không nơi nào nương tựa.

 

Ba mươi tuổi mấy phen theo Hạ úa
Như lá vàng Thu của giấc mơ hoang
Như mùa Đông lạnh lẽo đến kinh hoàng
Xuân chưa đến máu loang vì đau khổ …

 

Vui buồn có hỉ hoan vi khả lộ
Sống âm thầm quá cố  tựa mơ hồ
Rồi chợt cười ra tiếng khoái ô hô
Khi vẫn kén nắm mồ chưa buông bỏ…

 

Rêu phong cũ cơ đồ đem bỏ xó
Hận lòng trai chẳng rõ ước mơ gì
Cứ lầm lì ….lòng vẫn cứ hoài nghi
Nghe tiếng gió thầm thì ru dỗ ngọt.

 

Ta tức cảnh bầu trời chim chẳng hót
Bởi lòng son dịu ngọt trói mi rồi
Và bây giờ thất vọng bỏ cuộc thôi
Sơn ca đã thành mồi ngon cho sói.

 

Đen tối quá mặt trời sao không rọi
Để mưa ngâu đá sỏi khiến tâm hồn
Bài thơ buồn vần chết phải đem chôn
Đời lãng tử khổ dồn  thân phiêu bạt……

5/5 - (1 bình chọn)

Trả lời